Cấp trên là tỷ tỷ của tôi
Phan_8
Hạ Linh Tích nhìn thấy người nằm bên cạnh mình, trong mộng lại kêu tên một nữ nhân khác ~ Lâm Diệc Thu, lần đầu tiên, nàng có cảm giác sợ hãi như vậy.
Thu, chẳng lẽ, em thật sự yêu Thương Ngữ Du sao?
Như vậy, tôi là gì của em?
Hạ Linh Tích nâng tay nhẹ vỗ về lông mày của Lâm Diệc Thu, cắn cắn môi dưới nhớ tới Thương Ngữ Du đã từng nói vài lời với mình.
*****
” Hạ tổng, Diệc Thu là người yêu của tôi, tôi cùng nàng bỏ lỡ nhiều năm như vậy, lúc này đây tôi nhất định sẽ không tiếp tục bỏ lỡ.”
Thương Ngữ Du vẻ mặt tự tin nhìn Hạ Linh Tích, vừa nãy Lâm Diệc Thu luôn thất thần nhìn nàng, Diệc Thu nhất định vẫn yêu nàng.
” Thương tiểu thư thật là tự tin a.”
Nghiêm mặt nhìn vẻ mặt tự tin của nữ nhân kia, Hạ Linh Tích không yếu thế nói.
Nhưng, sự tự tin của nàng ta, chẳng lẽ vô cớ mà có sao?
Cho dù lúc mới vừa tiếp quản công ti, đối mặt với thế cục đổ nát không chịu nổi nhưng Hạ Linh Tích vẫn có thể lãnh đạm như thường xử lý tất cả sự tình, có thể thực tự tin làm cho một công ty gần như phá sản có thể ‘đông sơn tái khởi’ . Nhưng hiện tại khi đối mặt với vấn để tình cảm, Hạ Linh Tích lần đầu tiên cảm thấy được mình thật vô dụng.
Như là nhìn thấy sự yếu đuối che giấu dưới đáy lòng Hạ Linh Tích, Thương Ngữ Du càng thêm tự tin tươi cười.
Diệc Thu, nhất định trở về bên tôi.
*****
” Thu, có hay không một ngày, khi tôi tỉnh lại sẽ không nhìn thấy em bên cạnh mình.”
Bàn tay trắng nõn từ lông mày của Lâm Diệc Thu chậm rãi đi đến cái mũi, rồi đến môi, Hạ Linh Tích rốt cuộc nhịn không được cảm giác bất an, cúi đầu hôn lên môi người đang ngủ say kia, nước mắt từ khóe mi chảy xuống rơi trên khuôn mặt của Lâm Diệc Thu.
” Thu, tôi rất yêu em.”
Cảm nhận được nụ hôn của người yêu, Lâm Diệc Thu đang nhíu mày bỗng nhiên thả lỏng, hình ảnh Thương Ngữ Du vẫn quanh quẩn trong giấc mơ làm cho nàng phiền lòng rốt cục không thấy nữa, tất cả là nhờ nụ hôn của Hạ Linh Tích.
” Tôi cũng yêu người…”
Vẫn nhắm mắt lại, Lâm Diệc Thu cho dù ở trong mộng vẫn không quên hướng về Hạ Linh Tích biểu đạt tình yêu của mình.
Nhưng dưới ánh mắt của Hạ Linh Tích, lời nói ấy lại giống như sét đánh giữa trưa .
Mình vừa nghe được cái gì?
Ngữ Du, tôi cũng yêu người sao?
Hạ Linh Tích nhìn thấy khóe miệng Lâm Diệc Thu mang theo tươi cười thản nhiên dù đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy được ngực căng thẳng có chút khó thở, thân mình run rẩy lợi hại, muốn vươn tay đánh thức Lâm Diệc Thu để hỏi cho rõ ràng, nhưng bàn tay lại đứng ở giữa không trung rồi thu trở về.
Nụ cười như vậy, trước kia rõ ràng chỉ dành cho mình, nhưng hiện tại, vì cái gì, bởi vì một người khác mà xuất hiện?
Có cần phải hỏi rõ ràng không? Sau đó để đạt được cái đáp án có khiến mình đau lòng?
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Hạ Linh Tích nhìn thấy Lâm Diệc Thu vẫn ngủ say mê, nàng cắn chặt hàm răng, ra khỏi phòng ngủ, cầm chìa khóa xe lấy xe chạy ra khỏi nhà.
Chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, Hạ Linh Tích phóng xe điên cuồng, đến khi lên đến đỉnh núi, Hạ Linh Tích cúi mặt vào tay lái ô tô lên tiếng khóc lớn.
Vì cái gì? ( sao phải tự ngược vậy L )
Nàng nghĩ đến nàng đã có được hạnh phúc, nhưng vì cái gì kết quả lại thành ra như vậy?
Thu, có phải em thật sự phải trở về bên người Thương Ngữ Du? Đều nói mối tình đầu là khó quên, cho nên tôi nhất định không thể quên được em, mà em cũng nhất định không thể quên được Thương Ngữ Du sao?
Cho nên em yêu là Thương Ngữ Du, chỉ cần cô ta trờ về thì vị trí của tôi sẽ bị thay thế? Hạnh phúc suốt những năm nay chẳng lẽ chỉ là phù phiếm, tôi chỉ là người thế thân sao?
~~~~~~~~~~~
” Nhìn không thấy nụ cười của em sao tôi có thể ngủ, bóng dáng của em lại gần nhưng tôi không thể ôm lấy…”
” Ngô…” Lâm Diệc Thu trở mình đem đầu vùi vào gối.
” Tích, chị đem di động tắt máy đi.”
Tiếng chuông di động như trước vang lên, Lâm Diệc Thu buồn bực đạp chăn, nhắm mắt lại làm nũng.
” Hả?”
Nửa ngày không thấy Hạ Linh Tích đáp lại, Lâm Diệc Thu nghi hoặc mở to hai mắt, nhìn thấy phòng ngủ trống trải, nàng gãi gãi hai má, buồn bực từ trên giường đứng lên.
Cầm lấy di động đang reo, nhìn thoáng qua các cuộc gọi nhỡ đều là của tiểu bí thư. Hoàn toàn không có ý gọi lại, Lâm Diệc Thu tùy tiện đem di động ném tới trên giường, ra khỏi phòng ngủ rồi đem tất cả các phòng còn lại là phòng tắm phòng bếp ban công đều tìm kĩ một lần, rất kỳ quái khi phát hiện Hạ Linh Tích cư nhiên không ở nhà.
Lại đi trở về phòng ngủ, cầm lấy di động của mình bấm ra một dãy số rất quen thuộc …
” Nếu tôi nói, yêu tôi không có nếu như, chia tay liền chia tay. Nếu tôi nói, yêu tôi không có nếu như, thật sự yêu thì liền bày tỏ. Còn sợ cái gì, sợ điều gì, mau dắt tay tôi đi hết con đường…”
Âm nhạc vang lên len lỏi từng góc tường, Lâm Diệc Thu đi qua nhặt lên chiếc di động nằm lăn lóc trên mặt đất, trong giây lát nhớ tới tối hôm qua cùng Hạ Linh Tích làm việc xấu, vậy mà lúc ấy lại có người không có ý tứ gọi điện thoại đến, mà người kia đang bị nàng biến thành nữ nhân dâm dãng phát ra tiếng rên cầu xin tha thứ còn có khí lực muốn đi tiếp điện thoại, vì thế nàng liền không khách khí mà trực tiếp quăng điện thoại ném tới sô pha cách đó không xa, rồi tiếp tục khi dễ nữ nhân dư tinh lực kia.
” Tích…”
Nhớ tới bộ dáng Hạ Linh Tích tối hôm qua, Lâm Diệc Thu lộ nụ cười hư hỏng.
Kỳ quái, sáng sớm mà chạy đi đâu cơ chứ?
Lại gãi gãi hai má, đầu óc tự hỏi Hạ Linh Tích sẽ đi nơi nào, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra.
” Nhìn không thấy nụ cười của em sao tôi có thể ngủ, bóng dáng của em lại gần nhưng tôi không thể ôm lấy…”
Trên giường thanh âm của di động lại vang lên, Lâm Diệc Thu cầm lấy di động của mình có chút không kiên nhẫn nghe máy
” Alô”
” Lâm… Lâm trợ lí.”
Đầu dây bên kia tiểu bí thư có chút khẩn trương mở miệng, các tiền bối trong công ty đều nói Lâm trợ lí thực bình dị dễ gần, nhưng nàng phát hiện, mỗi lần khi Lâm trợ lý ở nhà nghỉ ngơi nếu nàng gọi điện thoại đến làm phiền thì Lâm trợ lí luôn hung hăng lạnh lùng. Còn có Hạ tổng nữa, tựa hồ thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít tiếp di động, hoặc là trực tiếp tắt máy, hoặc là vừa nhấc lên vài giây rồi lại cúp. (Cả hai tình huống đều có sự hỗ trợ của Lâm trợ lý :”>)
Được rồi, tiểu bí thư hiển nhiên đối với cuộc sống của Lâm Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích thực không hiểu biết nhiều lắm, thôi thì làm ngơ đi.
Một tên sắc lang, như thế nào có thể chịu được lúc đang làm chuyện xấu trong truyền thuyết lại bỗng dưng bị cắt ngang?
” Chuyện gì?”
Mới trong chốc lát không nhìn thấy Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu liền cảm thấy được toàn thân không khỏe mạnh gì, cho nên khẩu khí cũng thực lãnh đạm hơn bình thường.
Tích, phải chăng chị đã cho em bùa mê , khiến em mỗi một ngày đều càng trầm mê vào lưới tình của chị hơn.
” Ân, chuyện là, Thương tiểu thư…”
Nghe được thanh âm lạnh lùng của Lâm trợ lý, tiểu bí thư càng khẩn trương hơn
” Thương tiểu thư nàng…”
Thương Ngữ Du sao? Lâm Diệc Thu nhíu mày xoa đầu
” Làm sao?”
” Thương tiểu thư, cho người đến tặng thiệt nhiều thiệt nhiều hoa hồng đến công ti, nói là… Phải đưa cho Lâm trợ lý.”
Tiểu bí thư có chút hâm mộ nói, nhiều như vậy hoa hồng hoa, thật khá hào phóng nha.
“……”
Lâm Diệc Thu quẫn.
Tặng hoa hồng cho mình?
Chẳng lẽ Thương Ngữ Du mới bị cái gì đập vào đầu sao?
PS: Trời ơi, mệt giùm 2 tỷ quá >.< Để cho tiểu nhân đắc ý :( Tích tỷ luôn sáng suốt trong công việc mà trong chuyện tình cảm lại rụt rè quá, có lẽ vì quá iu và sợ mất Thu tỷ :(((
Ngày nào cũng đều đặn post truyện :'( May mắn là bộ này được hội chị em bạn dì ủng hộ :'> Vui quá xá =))
CHƯƠNG 21 TẶNG HOA
” Lâm trợ lí?”
Không nghe được chỉ thị gì, tiểu bí thư thật cẩn thận kêu người đang ngẩn người ở đầu dây bên kia.
” A… Nga, hoa đó… nói mấy người họ mang trả lại Thương tiểu thư đi.”
Phục hồi tinh thần lại, Lâm Diệc Thu vốn định nói trực tiếp là vứt đi nhưng lại nhớ tới vẻ mặt bi thương của Thương Ngữ Du , bỗng nhiên có chút không đành lòng, vì vậy nói với tiểu bí thư trả lại hoa.
” Dạ.”
Tiểu bí thư trực tiếp nói với người bên cạnh
” Lâm trợ lý nói đem hoa này về đi.”
” Nhưng…”
Điện thoại đầu bên kia truyền ra thanh âm mơ hồ không rõ, Lâm Diệc Thu nhíu nhíu mày, chẳng lẽ người kia không chịu đem hoa về?
” Lâm trợ lí, người kia nói Thương tiểu thư đã kêu, hoa này sẽ không mang về.”
“……”
Lâm Diệc Thu trầm mặc trong chốc lát bảo:
” Đem hoa đó vứt đi.”
Ngữ Du, tôi thực có lỗi, nhưng tôi không có khả năng nhận tình cảm của cô.
” Dạ.”
Tiểu bí thư lại đáp ứng, sau đó bắt đầu làm cho người ta đem một dàn hoa ngoài đại sảnh toàn bộ vứt đi.
Thật sự là đáng tiếc a.
Tiểu bí thư trộm cảm khái, cũng rất nhanh phát hiện, bọn họ vừa đem hoa ra ngoài thì người của Thương Ngữ Du phái tới lại mang hoa mới đi vào.
Không phải chứ…
” Mấy người đang làm gì?”
Vẫn luôn luôn ôn nhu mỉm cười, tiểu bí thư lúc này rốt cục đã sinh khí, bọn họ lại muốn hại mình bị la nữa sao?
”Xin lỗi a, Thương tiểu thư nói phải chính mắt chúng tôi nhìn thấy Lâm tiểu thư cầm hoa thì chúng tôi mới có thể đi.”
Lâm Diệc Thu nắm di động thật chặt nhíu mày, âm thanh ở đầu bên kia điện thoại nàng nghe thấy rất rõ ràng.
” Lâm trợ lí…”
Tiểu bí thư khẽ nhỏ giọng, nàng rất sợ Lâm trợ lí sẽ phát hỏa a, nhưng chưa nói hết câu lại bị Lâm Diệc Thu đánh gãy.
” Tôi hiện tại đến công ty.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Diệc Thu thay đổi quần áo liền đi đến công ti, lúc gần đi còn để lại một tờ giấy ở trên bàn phòng khách cho Hạ Linh Tích.
” Tích, em đi công ti xử lý chút chuyện, em sẽ nhanh trở lại…”
Tích, chị đi nơi nào? Vì cái gì không nói với em?
Còn Thương Ngữ Du rốt cuộc muốn làm gì?
Nắm chặt góc bàn, Lâm Diệc Thu cắn môi nhìn về khoảng không trống trải phía trước, trong lòng bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Đi công ti giải quyết chút việc?
******
Ở trên núi khóc lóc một hồi, Hạ Linh Tích đã cân bằng cảm xúc, cố gắng khắc chế đầu óc bi quan của bản thân. Nàng nghĩ về đến nhà phải hỏi rõ ràng Lâm Diệc Thu xem nàng ta muốn làm gì, nhưng đến phòng khách lại nhìn thấy trên bàn tờ giấy kia.
Thu cho tới bây giờ đều không thích lúc nghỉ ngơi mà phải đi công ti xử lý sự tình a, trừ phi là chuyện rất trọng yếu.
Chẳng lẽ công ti xảy ra chuyện gì?
Hạ Linh Tích lo lắng, ở trong lòng tự hỏi một giây rồi dứt khoát quyết định vào phòng thay đổi quần áo rồi đi công ti.
” Đem hoa này vứt ra ngoài hết đi.”
Lâm Diệc Thu đến công ti thì nhìn thấy một đại sảnh toàn là hoa hồng, nàng lạnh lùng phân phó công việc cho bảo vệ.
Đường đường là tập đoàn Hạ thị mà đại sảnh bày đầy hoa hồng, coi đây là nơi bán hoa à.
” Ngạch, Lâm… Lâm tiểu thư…”
Nhìn thấy người phía trước mặc áo sơmi quần bò, đầu tóc cắt ngắn trung tính ~ Lâm Diệc Thu, người giao hoa có chút không biết gọi sao cho phải.
Nếu không phải Thương tiểu thư đã nói qua Lâm tiểu thư bộ dạng rất giống nam nhân nhưng kỳ thật là nữ nhân, hắn thật đúng là nhìn không ra.
” Vứt đi!”
Có chút phát hỏa mở miệng. Lâm Diệc Thu lúc này thật sự sinh khí.
” Nhưng Thương tiểu thư nói…”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Lâm Diệc Thu, người giao hoa nuốt nuốt nước miếng, như trước mở miệng ấp úng như muốn nói cái gì.
” Vứt đi!”
Vẫn là những chữ đó, sắc mặt Lâm Diệc Thu càng thêm lạnh như băng.
” Nguyên lai Diệc Thu cũng biết sinh khí a.”
Thanh âm ôn nhu vang lên, Lâm Diệc Thu xoay người nhìn thấy đứng cách đó không xa Thương Ngữ Du đang cầm một bó hoa hồng lớn, mặt vốn lạnh như băng lại có chút cứng ngắc.
” Ngữ Du, đây là gì…”
Đã nhiều năm như vậy, vì cái gì cậu còn chấp nhất?
” Diệc Thu, tôi chính là muốn tặng hoa cho cậu mà thôi.”
Vẻ mặt nhu nhược vô tội nhìn Lâm Diệc Thu, ánh mắt Thương Ngữ Du tràn đầy tình yêu làm cho tất cả mọi người ở đại sảnh đều thấy rõ.
Tôi chỉ muốn tặng hoa cho cậu mà thôi.
Lâm Diệc Thu lẳng lặng nhìn Thương Ngữ Du, bỗng nhiên nhớ tới lễ tình nhân hồi cấp 3….
*****
Nàng ở trường học đến mười giờ mới ra khỏi cổng trường, lại nhìn thấy Thương Ngữ Du đứng ở bên cạnh cầm hoa hồng hoa nhìn nàng. Hoảng sợ vạn phần, tay chân vô lực nhưng nàng vẫn theo bản năng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, mà Thương Ngữ Du thì đuổi theo ở phía sau. ( ta nói thật là dai còn hơn đĩa mà – beta)
Hai người chạy như điên qua mấy dãy phố, lúc sau thân thể luôn luôn có bệnh, Lâm Diệc Thu rốt cục nhịn không được ngừng lại nhìn Thương Ngữ Du đã ở bên cạnh mình rống to
” Cậu rốt cuộc muốn làm gì!!!”
” Mình chỉ muốn tặng hoa cho cậu mà thôi.”
Đêm hôm đó, Thương Ngữ Du cũng ôn nhu tình cảm nói với Lâm Diệc Thu như vậy.
Nhưng khi đó nàng căn bản không có chút cảm động nào, chỉ cảm thấy được phải cách Thương Ngữ Du càng xa càng tốt. =))))))
” Tôi không cần hoa của cậu! Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Cậu cách xa tôi ra!”
Hoàn toàn không tự hỏi lời nói của mình có bao nhiêu lực sát thương, Lâm Diệc Thu liều mạng la to, cũng không có quản Thương Ngữ Du kia bi thương như thế nào.
” Diệc Thu, cậu thật sự không thể nhận tình cảm của tôi sao?”
” Đúng, cậu cách tôi xa ra.”
Nói xong những lời này, Lâm Diệc Thu thực vui vẻ rời đi, không quan tâm đến người bên cạnh đang thất thần.
Sau đó Thương Ngữ Du không còn đi tìm Lâm Diệc Thu, mà Lâm Diệc Thu vô luận làm gì cũng đều tránh gặp Thương Ngữ Du.
Nhớ tới đêm hôm đó chính mình tàn nhẫn như vậy, Lâm Diệc Thu lại cảm thấy áy náy, lúc sau lại nghe nói Thương Ngữ Du học hành sa sút, cũng bởi vậy nên không đỗ vào trường đại học mà nàng mơ ước từ nhỏ, trong lòng Lâm Diệc Thu áy náy càng thêm lợi hại.
” Cho dù muốn tặng hoa, cũng không cần dùng nhiều hoa như vậy a.”
Nhớ lại ngày xưa làm cho Lâm Diệc Thu bỗng nhiên mềm lòng, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói với Thương ngữ du.
” Đem hoa này vứt hết đi.”
Thương Ngữ Du nhìn ra Lâm Diệc Thu đang mềm lòng, trong lòng vui vẻ nói với người giao hoa, sau đó cầm bó hoa to đang ôm trong lòng đi đến trước mặt Lâm Diệc Thu
” Vậy cậu có thể nhận bó hoa này không?”
“……”
Nhìn thấy những người giao hoa nhanh chóng đem hoa ra ngoài, Lâm Diệc Thu quay đầu lẳng lặng nhìn Thương Ngữ Du, thật lâu sau đó thở dài, vươn tay ra
”Đưa cho mình.”
Thương Ngữ Du lộ ra nụ cười vui vẻ, đem hoa trên tay cho người trước mặt
” Diệc Thu, cậu rốt cục đã nhận hoa của tôi.”
Lại không tiếng động thở dài trong lòng, Lâm Diệc Thu đem bó hoa kia cầm trên tay.
Nhưng nàng không chú ý tới, trước cửa lớn của công ti, Hạ Linh Tích vừa muốn đi vào, lại bị một màn tặng hoa kìa làm chấn động, ánh mắt lúc này chỉ toàn là đau thương .
( Muốn xách dao giết ngay Diệc Thu và Ngữ Du , quá mềm lòng và nhu nhược – beta)
PS: Mắc mệt với mấy chế ỡm ờ, không rõ ràng trong tình cảm =))))))))) Mà nói vại thôi chứ thực ra Diệc Thu chỉ là không đủ tàn nhẫn để từ chối thẳng thừng thôi, ráng chờ đi mấy bạn, cũng gần H rồi =)) Mấy vụ hiểu lầm thường kết thúc bằng H kịch liệt =))))))))
Gạch đá đâu Ngữ Du nhận hết =)))
CHƯƠNG 22 RƠI LỆ
Nước mắt rơi như mưa, Hạ Linh Tích rời khỏi công ty. Mà ở đại sảnh, Lâm Diệc Thu nắm bó hoa lớn lẳng lặng nhìn Thương Ngữ Du, rất muốn nói cho nàng biết tình cảm của mình với Hạ Linh Tích, làm cho nàng chết tâm đi. Nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Thời điểm thi đại học mình đã hại nàng thi rớt, chẳng lẽ hiện tại mình còn có thể tiếp tục như vậy sao?
“Diệc Thu, đêm nay cùng nhau ăn cơm đi.”
Thấy Lâm Diệc Thu tiếp nhận hoa hồng, Thương Ngữ Du vui vẻ mở miệng.
Diệc Thu quả thật vẫn yêu mình, cho nên hiện tại có thể tiếp nhận hoa và tình yêu của mình. =.=
” Ngữ Du…”
Im lặng trong chốc lát, Lâm Diệc Thu rốt cục nói chuyện. Nàng không hy vọng Thương Ngữ Du xuất hiện khiến Hạ Linh Tích phiền não. Dù sao trong khoảng thời gian này, người nàng yêu nhất rõ ràng đang bất an, nàng biết hết những bất an này xuất phát từ đâu.
Chính là vì áy náy, nàng vẫn không có biện pháp đối mặt một cách bình thường với Thương Ngữ Du. Mỗi lần nhìn thấy Thương Ngữ Du, nàng sẽ nhớ tới đêm đó Thương Ngữ Du bị đả kích ra sao, đau lòng ra sao, còn có lúc thành tích thi đại học công bố mọi người trong trường đều nhìn Thương Ngữ Du bằng ánh mắt khinh thường, tội nghiệp. Chính lúc đó nàng cảm thấy thực sự mình đã quá nhẫn tâm.
Hôm nay, nàng cảm thấy được mình thật sự không thể lại trốn tránh làm thương tổn Ngữ Du nữa.
Như vậy kéo dài đối với ai cũng đều không tốt, nàng, Thương Ngữ Du, Quân Việt, và quan trọng hơn chính là người con gái nàng yêu thương nhất.
Thương Ngữ Du nhìn thấy Lâm Diệc Thu rối rắm như vậy, trong lòng thật cao hứng.
Lấy tính cách của Diệc Thu, nếu là người xa lạ không có quan hệ mấu chốt, nàng ta căn bản sẽ không rối rắm suy nghĩ như lúc này.
Là vì đang lựa chọn giữa mình và Hạ Linh Tích sao?
Diệc Thu, cậu rõ ràng yêu mình, vậy đi theo tình cảm của cậu là được rồi.
” Tôi cảm thấy…”
Do dự nửa ngày rồi lại mở miệng, Lâm Diệc Thu như trước nhíu mày cắn môi nói.
” Quân Việt tốt lắm, cậu…”
” Mình biết anh ấy tốt lắm.”
Lập tức liền hiểu được Lâm Diệc Thu muốn nói cái gì, Thương Ngữ Du đánh gãy lời nàng muốn nói, thực kiên quyết khẳng định.
“Nhưng người mình yêu là cậu.”
” Ngạch…”
Vừa định khuyên Thương Ngữ Du, Lâm Diệc Thu nghe xong ngây ngẩn cả người. Bỗng nhiên không biết nói như thế nào để có thể không làm tổn thương nàng ta.
” Mình chờ câu trả lời của cậu.”
Ánh mắt nhu tình nhìn Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du thực kiên quyết nói, sau đó không có dây dưa mà xoay người rời khỏi tập đoàn Hạ thị.
Ngạch…
Có chút không biết làm sao nhìn Thương Ngữ Du rời đi. Lâm Diệc Thu nâng tay muốn gãi đầu, lại phát hiện trong tay nắm một bó hoa hồng lớn. Thứ này nếu như để Tích thấy được chắc chắn đêm nay lại phải tăng ca.
Trong đầu vừa hiện ra ý niệm này, Lâm Diệc Thu không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm bó hoa ra khỏi công ty tính toán ném đi cho khỏe.
” Kỳ quái, vừa mới thấy Hạ tổng rõ ràng dừng xe lại a.”
Vừa đi ra cửa lớn bỗng nhiên nghe được một bảo an nói với một bảo an khác, Lâm Diệc Thu ngây ngẩn cả người, sau đó tiến lên hỏi.
” Hạ tổng vừa mới đến?”
” Lâm… Lâm trợ lí.”
Bị hỏi bất ngờ, bảo an sửng sốt rồi vội vàng ấp úng.
“Tôi hỏi anh, Hạ tổng vừa mới đến phải không?”
Huhu, cầu mong Tích không nhìn thấy Thương Ngữ Du cùng bó hoa này.
Lâm Diệc Thu biết rõ Hạ Linh Tích dễ dàng ăn dấm chua ra sao.
Nếu Tích thấy được, chị ấy khẳng định sẽ sinh khí.
Xong rồi xong rồi, mình còn nhận hoa mới chết chứ.
“Đúng… đúng à, tôi ở bãi giữ xe nhìn thấy, nhưng Hạ tổng chỉ dừng một chút rồi lái đi ngay.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian